Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016

QUAN LIÊU...HUYỀN

.
` Hắn thi trường y không đậu, sư phạm cũng không đủ điểm, chỉ đủ điểm Đại học Nông nghiệp. Thế nhưng sau ra khi trường được vài năm, hắn được mọi người cung kính gọi là Thầy- Bác sĩ cả hai danh xưng mà xã hội kính trọng nhất. Chưa kể chỉ mấy năm sau là hắn có ngay học vị cao quý nhất mà dân sính ngoại hay dùng là “đúp lê - đốc tờ” - Tiến sĩ y khoa hơn hẳn mấy ông “đốc tờ” KH , bậc thầy mấy ông “đốc tờ” bệnh viện.
    Đoạn đầu là thế này: Vào Đại học nông nghiệp, điểm thi của hắn chỉ đủ học ngành chăn nuôi - thú y. Ra trường người ta gọi hắn là Bác sĩ thú y. Cậu ruột hắn làm ở huyện, hắn được bố trí làm ở trạm thú y. Đùng một cái, cậu hắn lên chủ tịch huyện, hắn được đưa về trung tâm dạy nghề. Dạy nghề cho học sinh 12 cộng điểm thi tốt nghiệp, thế là hắn lên làm Thầy giáo.
    Người ta đi dạy thì cơ cực, suốt ngày đêm lo giáo án, ra lớp hò hét khô hơi rát cổ. Học sinh đi thi rớt lên rớt xuống. May mắn lắm năm nào bộ ra đề mà học sinh mình “trúng tủ” thì giữ được cái danh hiệu “giáo viên tiên tiến” 4 năm lên được bậc lương. Hết Hội thi giáo viên giỏi cấp trường lên cấp huyện rồi cấp tỉnh, tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc. Sử dụng hết các mối quan hệ lấy được cái Giấy khen “ Giáo viên giỏi cấp huyện’ thì hai năm liên tục mới được cái suất 3 năm lên lương một bậc. Được cái Bằng khen “Giáo viên giỏi cấp tỉnh” thì 2 năm lên được một bậc.
      Hắn dạy cả thảy một năm học có 3 buổi. Buổi đầu tiên- giới thiệu ‘thân thế và sự nghiệp’ ,vui đáo để, chỉ có cái môn này là học trò không phải bị ‘tra tấn’ 15 phút đầu giờ . Nếu học sinh đạt thi loại Giỏi, Khá, TB sẽ được cộng 2: 1,5 hoặc 1 điểm vào điểm tổng khi thi TN, có giá trị gần bằng tiền ăn học 12 năm. Chỉ vài lời ‘phi lộ’ thôi, học trò đã coi hắn là thần tượng ,thậm chí tụi con nhà giàu còn xem hắn là Vị cứu tinh. Mới lên lớp buổi đầu thôi cả huyện này ai cũng coi hắn là ‘Ông giáo’ đáng kính nhất!
      Buổi thứ hai – dạy chăn nuôi. Hắn dẫn học trò ra sân kho HTX . Hắn dẫn một con trâu và con nghé con đến cho học trò mục sở thị. Có thằng học sinh chăm học, cầu thị, hỏi nó làm thế nào mà con trâu sinh ra con nghé?.Hắn định bỏ phần này vì nó tế nhị quá, nhưng chả sao, học trò 12 lớn cả rồi mà, hắn nhờ mấy đứa trẻ giữ trâu dắt đến một con trâu đực. Trời chẳng phụ lòng người, buổi ấy là tháng 3, mùa sinh sản của họ nhà Ngưu. Vừa thấy mẹ con nhà Ngưu thì anh chàng Ngưu đã bất chấp mấy chục thầy trò hắn, lao vào ngay, hít hít mấy cái vào chỗ nước tiểu mẹ ngưu mới tè ra, ngửa mặt lên trời, nhăn hàm răng sún lên cười ngây ngất, không thành tiếng. Hắn thổi còi thu quân, phần tế nhị này không cho học sinh mục sở thị được. Hắn nói: Các em thấy chưa? – bây giờ thì hiểu thế nào là “cười như nghé” chưa?. Sau buổi này, tiếng tăm hắn nổi như cồn. Dạy chăn nuôi đã hay rồi đã đành còn “văn ra” chữ nghĩa nữa chứ.
     Buổi thứ ba – buổi cuối cùng, dạy thú y. Hắn mang tới lớp một khúc thân chuối và một cái xi lanh thật to . Tất cả học sinh đều phải thực hành- hút nước từ cái xô, bơm vào thân cây chuối. Đứa nào cũng đạt điểm 10 . Lớp học vui như hội. Bài này quan trọng nhất, bảo đảm trúng đề phần thực hành khi thi Tốt nghiệp. Hắn cam đoan với học sinh là nếu không ‘trúng tủ’ thì hắn bỏ nghề. Ra vẻ quan trọng vậy để học trò khâm phục cái ‘thiên tài’ của hắn thôi. Mấy ông giáo dạy già đời cũng chỉ dạy trúng được vài câu còn hắn dạy thì bảo đảm trúng tủ 100%. Ông cậu hắn lên làm phó Chủ tịch tỉnh rồi, năm nay Sở GD giao hắn ra đề thi tốt nghiệp dạy nghề làm sao mà trật được.
    Nhờ công lao của hắn mà năm đó cả huyện này tỷ lệ tốt nghiệp được nhảy từ 75% lên 95%. Hắn được bầu “ Chiến sĩ thi đua cấp tỉnh” . Chưa kể việc được chính thức vô biên chế sau mấy tháng đi dạy, hắn còn được điều lên làm chuyên viên Phòng GD chuyên nghiệp của Sở GD. Con đường tương lai của hắn rộng mở như xa lộ . Quay tới quay lui, một năm sau hắn lên làm trưởng phòng. Vừa học vừa làm, hai năm sau hắn làm xong cái “Thạc sĩ phương pháp”, Hắn cũng chẳng hiểu nổi cái môn “phương pháp” này ở đâu ra. Tất nhiên là sau vài tháng hắn lên Phó giám đốc sở GD. 
     Cơ hội "ngàn năm có một" lại đến với hắn, bệnh viện bê bối, cần chỉnh đốn, thế là hắn được điều qua làm Giám đốc bệnh viện. Nghiễm nhiên hắn là Bác sĩ y khoa hẳn hoi. Được sự quan tâm của lãnh đạo, bệnh viện được đầu tư, nâng cấp hiện đại. Có nhiều người tài nên bệnh viện hắn nổi lên như cồn, Tây , Tàu đến thăm suốt, ai cũng gọi hắn là “đốc tờ” , hắn thích lắm. Việc giám đốc bệnh viện làm Tiến sĩ có gì mà khó, mấy vị giáo sư bên Trường Đại học y đều làm việc trong bệnh viện cả, họ vẫn rất kính cẩn gọi hắn là “Thủ trưởng” đó sao. Vấn đề là làm cái bằng Tiến sĩ chuyên đề gì đây? Cử nhân thú y, Thạc sĩ phương pháp giáo dục , Tiến sĩ y khoa nghe thật vô lý.May cho hắn, tự nhiên có vị lãnh đạo cao cấp nào đó nói rằng Giám đốc bệnh viện đâu cần giỏi chuyên môn, đưa mấy bác sĩ giỏi chuyên môn ra làm giám đốc là lãng phí!. Thế là hắn lại gặp thời. Đại học y gợi ý hắn làm chuyên đề Quản lý bệnh viện - ngay nghề luôn!. Ngày hắn mặc áo choàng thụng màu đỏ, đội cái mũ bằng màu vàng, chân đi hia cong hình thuyền, nhận cái bằng Tiến sĩ được tổ chức trong Hoàng thành thật long trọng. Hắn nghĩ bụng Trạng nguyên ngày xưa chắc cũng oách đến thế là cùng. Mà trạng nguyên ngày xưa làm gì có mấy ông tây đến bắt tay nói “ Congratulate Doctor !”. Thế là từ hôm đó hắn có cái danh xưng cao nhất Tiến sĩ y khoa. Mấy ông già học Pháp gọi hắn là “đup lê đốc tờ” mấy anh học Anh – Mỹ về gọi hắn là “Đắp bồ - đóc tơ”: Tiến sĩ- Bác sĩ.
Thời buổi này thành tích và học vị cao như hắn làm người đứng đầu một tỉnh có gì là lạ. Bởi vậy người ta đưa hắn lên làm Chủ tịch là “sáng suốt lựa chọn” nhất còn gì. Nếu không có mấy cái vụ dịch bệnh thì biết đâu giờ này hắn còn lên cao nữa còn đi hết đường danh vọng với cái hàm Giáo sư.. Chuyện là thế này.
     Họp giao ban trực tuyến, có truyền hình hẳn hoi. Anh Nông nghiệp hỏi cách xử lý dịch gia cầm H5N1. Hắn trả lời nhát gừng:
- Thiêu hủy! đền bù cho dân! giá 15 nghìn!
   Phong cách chưa! dứt điểm, ngắn gọn, không giống mấy ông quan “văn hóa lùn” , cứ nói lòng vòng mãi, lính tráng chẳng hiểu mô tê gì cả. Chúng nó toàn nói theo lãnh đạo, lãnh đạo thì nói theo tuyên huấn, tuyên huấn thì nói theo nghị quyết mà nghị quyết thì do chuyên viên soạn theo ý lãnh đạo!
   Lần thứ hai anh Nông nghiệp lại hỏi chuyện dịch heo tai xanh.Vẫn phong cách đó hắn phán ngay:
- Thiêu hủy! đền bù cho dân! giá 20 nghìn!
Cái giá đền bù thì hắn thuộc làu! Đến lượt anh Y tế hỏi về dịch bệnh tiêu chảy. Không cần suy nghĩ hắn phán liền:
- Thiêu hủy! Đền bù cho dân, giá…. À mời anh Tài chính trả lời.
Bàn dân thiên hạ há hốc mồm ngơ ngác, thiêu huỷ ...người! Vận may lại gõ cửa nhà hắn một lần nữa. Mất điện. Hắn toát mồ hôi hột, Bộ tài chính không áp giá đền bù …người!
Sau cái “xì căng đan” ấy hắn đi nước ngoài chữa bệnh. Lẽ ra, nguôi đi một thời gian, cậu hắn chưa nghỉ hưu thì hắn được luân chuyển ra trung ương làm một việc gì đó hàm bộ, thứ trưởng. Lần này thì khác, hắn cũng gần chạm ngưỡng hưu rồi, không thể cơ cấu thêm nhiệm kỳ nữa.Tổ chức cũng thấu tình đạt lý, bố trí hắn một chức danh mới nghĩ ra “ Trưởng ban chăm sóc sức khỏe cán bộ” . Ngoài trung ương có cái gì thì tỉnh có cái đó, đâu có sai. Chức danh thì có, lính tráng thì không, toàn dân kiêm nhiệm bên Sở y tế, bên bệnh viện. Cán bộ thì toàn đi chữa bệnh nước ngoài!. Ông nào có mệnh hệ gì máy bay chở về thì hắn tới động viên tang gia. Thế là hắn yên vị làm quan suốt đời. Có thằng bạn cùng học đại học với hắn thối miệng, nói hắn làm “đúng nghề đào tạo”. Thân tình lắm đó! chứ họp hành mà hắn nói ra thì mọt gông! Ngồi bóc lịch hết đời .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét