"Hòn đất mà biết nói năng
Thì thầy địa lý hàm răng chẳng còn"
Tặng Huỳnh Thiên- Tác giả của bài thơ cuối bài viết này..
Thầy dạy địa lý cũng giỏi thiên văn, địa lý. Cao Biền, Tả Ao đều nghiên cứu hết. Học môn địa lý với thầy thích lắm. Hồi ấy phương tiện truyền thông không hiện đại như bây giờ, ngoài mấy chữ viết tóm tắt trong sách giáo khoa học sinh không biết gì thêm về thế giới bên ngoài. Hàng tuần học trò trông cho đến giờ địa lý để được đi du lịch vòng quanh thế giới. Đất nước , con người, nền văn minh các nước trên thế giới được Thầy giới thiệu qua các câu chuyện và tranh ảnh, chỉ có số liệu là lấy trong sách giáo khoa.Tôi còn nhớ như in, có lần sau khi rít một hơi thuốc lào réo rắt, xả khói bay xuống cuối lớp như rồng bay phượng múa. Nhét cái điếu cày vào cái túi dết treo lủng lẳng trên ghế giáo viên thầy hô dứt khoát :
-Lên Máy bay ! hôm nay ta đi Mỹ.
Việc đầu tiên là yêu cầu các em đưa sách giáo khoa Địa lý ra sửa lại tên nước Mỹ : 'Hợp chúng quốc Hoa kỳ' chứ không phải là 'Hợp chủng quốc Hoa kỳ'. Thầy giải thích vì sao gọi là Hoa kỳ, vì sao gọi là Mỹ.
Học sinh thắc mắc, báo chí vẫn viết như sách giáo khoa. Thầy điềm tĩnh trả lời :
- Đúng vậy ! thầy sẽ giải thích các em nghe vì sao là ‘hợp chúng’ chứ không phải là ‘ hợp chủng’ .
Sau khi nghe thầy giải thích xong có đứa thắc mắc vì sao không ai biết để nói cho Bộ giáo dục sửa. thầy cười :
- Nhiều người biết, nhưng họ không nói, sách giáo khoa là Pháp lệnh, chẳng ai dại gì mà nói sách giáo khoa viết sai. Có đứa thắc mắc :
-Thế thì báo chí và các ngành khác thì sao không ai nói gì ?
Thầy cười :
-Ngoại giao cũng gọi vậy, Họ học theo sách !
Có đứa băn khăn :
-Thế thì người nước ngoài họ biết mình gọi tên nước Mỹ sai thì sao ?
Thầy lại cười :
-Thế thì phiên dịch trả lời ‘ choa ưa gọi họ gì choa gọi, sách choa viết rứa’.
Có đứa hỏi thế thì đến khi nào thì sách mới sửa. Thầy nói :
-Phải đến khi nào mấy ổng viết sách này chết hết đã, mà chưa chắc, đến lúc đó mấy đứa học trò học sách này ra vẫn chưa biết sách viết sai.
-Vậy thì cứ sai mãi thế này à ?
Với tác phong của ông thầy địa, thông Kinh Dịch, thạo Phong Thủy, thầy bấm đốt ngón tay rồi nói như đinh đóng cột : 50 năm nữa
Nhưng đến bây giờ SGK và Phân phối chương trình Địa lý lớp 11 của Bộ GD vẫn viết: Bài 6 : HỢP CHỦNG QUỐC HOA KỲ, chưa kể phát ngôn chính thống, lúc thì Mỹ, khi thì Hoa kỳ, khi thì USA chẳng biết đâu mà lần. Học trò có đứa còn tưởng đó là ba nước khác nhau.
Khi đã nghỉ hưu, thầy đạp chiếc xe đạp lọc cọc, treo trên ghi đông cái túi dết trong đó có cái la bàn và một cuốn lịch vạn niên, đi xem ngày giờ, đất đai dựng nhà, làm huyệt mả… làm thầy địa
Một tôi hỏi thầy :
-Thầy có tin là mình xem đúng không.
Thầy cười rồi nói :
-Em nhìn vào thầy là có câu trả lời.
Tôi không hiểu, thầy nói :
-Ai cũng nói cậu thông minh, té ra là chậm hiểu. Nếu coi đúng thì thầy chọn ngày giờ và táng huyệt cho tổ tiên mình, con cháu phát vương phát tướng, của cải đầy nhà, giờ này thầy còn đi cái xe đạp này nữa không ?
Tôi lại hỏi thầy :
-Biết vậy sao thầy vẫn làm ?
Thầy lại vui vẻ:
-Thầy đang đi chiều cái ngu của thiên hạ đây, mình biết đôi chút về địa lý họ nhờ, không từ chối được, lại cũng vui vui.
Tôi hỏi thầy :
-Thế thầy coi sai thì sao?
Thầy trả lời tỉnh khô:
-Không sai! Ba trăm sáu lăm ngày,ngày nào cũng tốt cả. Thời buổi này còn có đất mà chôn là tốt nhất rồi. Lỡ ra đụng Quy hoạch, phải di dời, có tiền đền bù con xây được cái lăng hoành tráng nữa, lúc đó lại mừng là mả phát !
Khi nhâm nhi ly rượu và mấy khúc cổ cánh con gà mà chủ nhà gói lại nhét vào cái túi dết của thầy kèm theo cái phong bì, tôi hỏi thầy:
-Thầy không sợ mình coi sai thì hậu quả như thế nào?
Thầy lại nói:
-Ngu lâu !, ai mà không hiểu là ‘may thầy, phước chủ’. Chẳng qua là ' xưa bày nay làm' mà thôi.
Nói xong thầy nhe ra cái xương gà trong cái mồm móm mém không còn răng, rồi tự bào chữa cho mình:
-Thầy địa mà sai chỉ giết chết một con gà và … gãy một cái …răng, thầy tu sai thì giết chết bản thân, thầy thuốc sai giết chết một người, thầy giáo sai giết chết cả một thế hệ, sách viết sai thì giết chết nhiều thế hệ.
Hôm nay nhân ngày 20-11 đến thắp hương nhà thầy, tôi thấy người nào đó đi trước để lại trên bàn thờ một bài thơ:
Cuối năm theo bạn đến thăm Thầy
Nhà vắng, vườn không, hương khói bay
Bút tích người xưa, thơ còn đó
Sách truyền hậu tế, địa còn đây
Điểm huyệt tầm long , ai người thế?
Đức tài thi phú, kẻ nào thay?
Dâng Thầy một nén hương thành kính
Ra về thương tiếc mắt sè cay.
Nhà vắng, vườn không, hương khói bay
Bút tích người xưa, thơ còn đó
Sách truyền hậu tế, địa còn đây
Điểm huyệt tầm long , ai người thế?
Đức tài thi phú, kẻ nào thay?
Dâng Thầy một nén hương thành kính
Ra về thương tiếc mắt sè cay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét