Chuyện thật như bịa, bịa như thật. Gửi bạn bè khi nhâm nhi cafe sáng hoặc lai rai chiều. Không ám chỉ bất cứ cá nhân nào, trừ trường hợp viết tên thật. Không sợ bị chê, mong mọi người góp ý. Cảm ơn mọi người đã ghé thăm. Nguyễn Ngọc Minh.
Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016
NÓI CHỮ
Hắn dạy tại địa phương lâu quá nên được cái phúc là có được một học trò làm quan phụ mẫu. Thi thoảng đi công cán, thuận đường ông huyện cho hắn đi theo xe, ngồi tào lao cho quên ba cái chuyện nhức đầu hàng ngày ở huyện. Ông quan này học chuyên văn, chữ nghĩa chuẩn cả. Đưa hắn đi theo có nhiều cái lợi, ngoài chuyện được nghe hắn nói chuyện đông tây kim cổ còn được thiên hạ kính trọng thêm, vì bây giờ ở cái xứ này chỉ còn hắn là nhân chứng sống về cái Giải nhì Văn Quốc gia HSG của ông khi còn mài đũng quần trên ghế nhà trường. Chưa kể là để đàn em học hỏi thêm về cái đạo kính thầy nữa.
Đến một bản Vân Kiều kiểm tra việc xây dựng nông thôn mới. Nghe lãnh đạo tiếp xúc với dân một lần hắn khiếp đến nỗi từ đó đến nay hắn không dám đi theo nữa. chuyện là thế này:
Thấy tiến độ xây dựng nông thôn mới tại địa phương chậm quá, ông huyện kêu gọi cán bộ và nhân dân phải cố gắng đưa kinh tế và xã hội đi lên. Chưa dứt lời thì già làng Ku Tông đứng dậy ý kiến liền:
- Cán bộ nói sai rồi, đi xuống mới nhanh chứ đi lên làm thế nào nhanh được!!!
Ông huyện đứng há mồm chẳng biết nói sao, đành đánh trống lảng nói qua chuyện khác.Chưa hết, đến lúc liên hoan nâng ly động viên bà con cố gắng. Ông huyện yêu cầu cán bộ địa phương phải "hạ quyết tâm" làm tròn nhiệm vụ.
Trưởng bản đứng dậy giới thiệu hội trưởng phụ nữ thôn Kon Lich lên, không chịu "hạ quyết tâm" mà bản xin hứa "thượng quyết tâm" hoàn thành nhiệm vụ!!!.
Trên đường về ông huyện lè nhè: " thầy ơi, chữ nghĩa thầy dạy em sai bét hết cả rồi. Đúng là quyết tâm Hạ xuống thì làm được gì nữa !!!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét