Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016

BỔ SUNG THÊM MỘT CỘT VÀO SỔ GHI ĐIỂM- thể oại cấm cười


      Vẫn cái tác phong rất chuẩn như mọi ngày, hắn vào dạy giờ toán hình học lớp 12 A .Bước chân vào lớp học, khi chào đáp lễ các em học sinh, hắn nghe tiếng cười khúc khích ở mấy bàn cuối. Vốn dày dạn kinh nghiệm, hắn vội quay mặt vào cửa kính, nhanh chóng kiểm tra mặt mũi xem có bị lem luốc gì không, rồi bước nhanh đến bàn giáo viên kín đáo đưa tay kiểm tra lại cái phéc mờ tuya cho chắc ăn.. Sau cái xì căng đan một ông giáo già “mở cửa sổ chuồng chim” quên đóng khi lên lớp, thầy hiệu trưởng đáng kính đã cho lắp 2 cái gương trước cửa phòng hội đồng rồi. Thầy cô nào trước khi lên lớp cũng phải đi ngang qua đó, kiểm tra kỹ lưỡng dung nhan . quy trình này hắn không khi nào quên . Không biết mấy thằng quỷ sứ này lại có trò gì nữa đây. Tụi đầu bò này không thể cấm chúng cười được, trong khi giở sổ điểm ra chuẩn bị kiểm tra bài cũ hắn vui vẻ:
- Còn ai muốn cười nữa không, cứ cười tiếp cho thoải mái, một nụ cười bằng mười viên thuốc bổ!.
Nói xong hắn lấy sổ điểm ra, đây là liều thuốc cắt cơn ồn hiệu nghiệm nhất.Hết cười !, lớp học im re .Đứa nào cũng phải đặt 2 cuốn vở lý thuyết và bài tập lên bàn, vòng 2 tay đè lên trên, ngồi ngay ngắn lắng nghe hắn đặt câu hỏi. 
     Cái cách hắn gọi học sinh lên bảng hỏi bài cũ làm cho học sinh ngồi bên dưới thần kinh căng như dây đàn, rồi lại trải qua chín bậc thăng trầm, không đứa nào dự đoán được ai là người sẽ lên “đoạn đầu đài” hôm nay. Chỉ cần lấy cái ngón tay dài, chuẩn mực, rà trên cột ghi tên trong sổ điểm, hắn đã cho học sinh trải qua ít nhất năm lần tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Đầu tiên là cái ngón tay của thần chết đi trên xuống, chưa dừng lại ở cái tên nào cả, lưỡng lự một tý lại đi dưới lên, một làn sóng thở chạy theo vần A,B,C. Hắn dừng ngón tay ở đoạn trên của sổ điểm là mấy đứa có tên X,Y..bên dưới thở phào, mấy đứa tên A,B,C…ở phần trên nín thở. Chưa hết, dừng lại ở một cái tên nào đấy hắn chưa gọi ngay đâu. Với một âm thanh khàn khàn kiểu mit tơ Đàm pha chút giọng thuốc lào hắn đọc “Ngờ…u…y ...ê ...nờ  ...uyên…ngã ...Nguyễn “ chà, hết một từ này thôi đã đem lại niềm vui cho mấy đứa họ khác, mấy đứa họ Ngô thoát hiểm, và gieo nỗi kinh hoàng cho mấy đứa họ Nguyễn , đến từ tiếp theo “ Th..ị  thi ...nặng thị ” mấy đứa con trai họ Nguyễn thế là thoát kiếp nạn. Đến chữ “Thờ..” là cả lớp dồn ánh mắt về hai đứa Thu Hằng, Thu Thủy. Khác với đoạn đầu, đến đây hắn lại hô thật nhanh “thờ... Thu Thủy!”. Đến đây trò Thu Hằng nhảy bật lên sung sướng như trúng số.
      Đó là chuyện hàng ngày, hôm nay, nó đã định sẵn trong đầu rồi. Không bỏ quy trình tra tấn cũ, nhưng sau khi rà lên, rà xuống trên cột Hò Văn Tèn hắn gọi một cách dứt điểm : 
- Lê Đình Thiếu, lên bảng!
      Đây chính là cậu học trò ngồi cười tủm tỉm khi hắn bước chân vào lớp. Sau khi đứng chính giữa bục giảng, quay mặt xuống lớp, trả lời phần lý thuyết xong, trò này giải bài tập. Cả lớp phải theo dõi học sinh giải bài tập trên bảng. Đứa học trò nào  không chú ý, bị hắn gọi đứng lên ngay. Bí quyết của hắn là vậy, hỏi một học trò - kiểm tra cả lớp. Không biết đúng hay sai nhưng mấy chục năm nay học trò hắn đều học giỏi. Khi đang đi học thì 99,99% học sinh ghét hắn nhưng khi ra trường thì cũng trên 90% học trò đều kính trọng hắn, mặc dầu hắn chưa thống kê đầy đủ. Để cái kính lão trễ xuống nửa sống mũi, hai tay chắp sau lưng, hắn dạo lên dạo xuống . Thi thoảng lật vở của vài trò để kiểm tra, không có động tác này là bị tụi học trò qua mặt ngay. Có nhiều vụ hắn phát hiện ra là mấy anh chàng này giả vờ chú ý thế thôi, một tay để lên bàn còn một tay thò vào hộc bàn lướt face.
     Khoảng 10 phút trôi qua, trò Thiếu đã làm xong bài tập, đứng qua bên cạnh bảng chờ hắn kiểm tra. Không cần phải kiểm tra, lướt qua một cái là hắn biết hết, hắn gọi một trò khác kiểm tra, đánh giá bài làm của trò Thiếu, nghệ thuật tra tấn của hắn đã đạt tới trình độ hoàn thiện. Lần này trò Thiếu không có sai sót gì cả. Chưa bao giờ hắn rộng rãi cái túi điểm với mấy cậu học trò giỏi mà tinh nghịch này. Như một phán quan hắn hỏi trò Đạt một câu chẳng ăn nhập gì tới bài học cả:
- Cậu có biết hai chữ quy - cách là cái gì không? 
Cả lớp ngồi căng óc ra mà nghĩ, trò Thiếu đứng há hốc mồm lắp bắp
-Dạ…da… em không biết
-Hai con zê rô, về chỗ !, một con ghi vào cột kiểm tra miệng môn toán, còn một con ghi vào cột kiểm tra miệng môn văn. Tôi sẽ nói lại với giáo viên văn sau. 
Trò Thiếu phản ứng ngay:
- Nhưng mà…thưa thầy, bài tập em giải đúng!
- Thế thì cái thước và cái com pa treo bên cạnh bảng để làm gì mà kẻ đường thẳng và đường tròn bằng tay!
- Dạ thưa thầy em biết lỗi rồi, cảm ơn thầy
Hắn đang lúi húi ghi lời nhận xét vào vở trò Thiếu, cả lớp im phăng phắc. Chẳng biết có phải có đứa nào nín cả 15 phút căng thẳng quá đến lúc thấy thoát nạn mà xì ra một cái ‘tít…’ dài như cái ấm nấu nước trên bếp ga báo sôi vậy. Cả lớp được dịp cười ầm lên, trò Thiếu đứng bưng miệng cười sặc sụa ngay trước mặt hắn. Điên tiết lên hắn ném hai tập vở xuống bàn quát:
- Xuống ngay, mang cặp về phòng giám thị ngồi viết bản kiểm điểm, đợi tôi hết giờ về làm việc!
Cả lớp im phăng phắc, trò Thiếu  lủi thủi xuống bàn học lấy cặp sách bước đi, bụng nghĩ thầm, cái mạng mình hôm nay bị sao Thái bạch chiếu! 
Đúng là ở hiền gặp lành, nó mới bước ra đến của lớp học, trò Tài đứng lên nói lớn:
- Thưa thầy bạn Thiếu bị oan ạ. Thầy tha cho bạn ấy đi, cái tít vừa rồi không phải của bạn ấy.
- Thế thì của ai?
Trò Tài đỏ mặt ấp úng :
- Dạ .. dạ thưa thầy của… của em ạ !
      Cả lớp được dịp vỗ tay rầm rầm, mừng cho trò Thiếu thoát nạn và cổ vũ tinh thần nghĩa hiệp của trò Tài. Hắn cũng thấy vui vui, thời buổi này mà có đứa học trò như Tài cũng đáng để hắn ngày đêm chăm lo dạy dỗ mấy đứa trẻ đầu bò này. Để thưởng công cho trò Tài hắn hào phóng mở hầu bao ra phán một câu :
- Tốt lắm, ngồi xuống, 10 điểm, còn trò Thiếu về chỗ học tiếp. Cả lớp mở sách vở ra ta học bài mới. 
Đang nắn nót viết tên bài học lên bảng, hắn lại nghe tiếng cười khúc khích. Bất chợt quay mặt lại thấy trò Thiếu chưa kịp ngậm miệng. Hắn giận lắm, kêu trò Thiếu đứng dậy hỏi : 
- Lại còn trò gì nữa đây ? cười thế đã bằng cả tấn thuốc bổ rồi, còn gì nữa mà cười
Trò Thiếu lại lắp bắp :
- Dạ… em xin lỗi thầy, lần này là cũng tại vì trò Tài ạ. Bạn ấy nói… nói... , em không dám nói ra đâu ạ.
Hắn gọi trò Tài đứng dậy : 
- Em lại sinh chuyện bậy bạ gì nữa đây ? nói cái gì ?
Trò Tài hiên ngang đứng dậy trả lời dứt khoát :
- Em chỉ nói sự thật thôi ạ. 
Hắn hỏi:
- Sự thật là gì?
Trò Tài : 
-Em nói...nói nhỏ với bạn ấy thôi.
Hắn vặn lại:
 -Nhỏ to cái gì nói ra coi.
Trả lờiò Tài buộc phải tr 
- Thưa thầy em nói nhỏ với bạn Đạt là : Thấy chưa, mày khi nào cũng nói chuyện công bằng, làm gì có trên trái đất này. Mày học giỏi, lên bảng thầy xoay cho nổ đom đóm ra mà còn bị hai con zê rô, còn tao thì chẳng biết mô tê gì cả,đến giờ kiểm tra, ngồi nín cả buổi chịu không nổi tít một cái rón rén thôi cũng được một con 10, biết vậy lúc nãy tao chia ra hai khúc,ráng thêm tý nữa cho thật to thì được hai con mười, học kỳ này khỏi phải lên bảng.
       Cả lớp học reo hò tán thưởng trò Tài, lâu lắm rồi chúng nó mới được một phen cười sung sướng như vậy, chắc đáng giá cả công te nơ thuốc bổ. Hắn đứng như Từ hải, sắp trúc ngửa ra nhưng vẫn trấn tĩnh được :
- Thôi , đủ rồi, yên lặng đi còn để cho các lớp khác học ! 
Vừa chuẩn bị giảng bài mới, trò lớp trưởng lại đứng lên nói lớn :
-  Thưa thầy con 10 của trò Tài ghi vào cột nào trong sổ điểm ? Không thể ghi vào cột ‘kiểm tra miệng’ được , hay là em bổ sung thêm một cột ‘ kiểm tra…đầu ra …chất khí’
Đúng là bị sao quả tạ giáng. Hắn lúng túng :
- Không được, em tạm ghi vào cột ‘kiểm tra 15 ‘ phút đi. Thầy nghiên cứu sau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét