Chuyện thật như bịa, bịa như thật. Gửi bạn bè khi nhâm nhi cafe sáng hoặc lai rai chiều. Không ám chỉ bất cứ cá nhân nào, trừ trường hợp viết tên thật. Không sợ bị chê, mong mọi người góp ý. Cảm ơn mọi người đã ghé thăm. Nguyễn Ngọc Minh.
Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016
CHÍ PHÈO NGHE LỜI VŨ HUY HOÀNG - THẮNG LỚN
Bón phân cho hoa màu, hắn ranh lắm. Không khi nào hắn mua phân tổng hợp. NPK tỷ lệ mấy hắn cũng không tin. Hắn mua phân Đạm, Lân, Kali riêng. Mỗi khi sử dụng hắn mới trộn theo tỷ lệ cần thiết. đạm urê và lân thì không làm giả được, còn kali thì giả, thật khó phân biệt . Phân kali giả thường họ lấy muối bột. trộn bột màu đỏ vào, nếu không có phòng thí nghiệm không ai phân biệt được. Thế là hắn có bài, đi mua phân hắn học ông Vũ Huy Hoàng lấy một tý phân bí mật nếm thử. Thấy mặn, hắn la làng lên là bán phân giả, đòi lấy mẫu đi kiểm nghiệm. Đại lý hết hồn, sợ làm ầm lên ảnh hưởng khách hàng, chưa kể công an, thuế vụ đến là rách việc, bèn dúi vào túi hắn mấy tờ polime 500 nghìn và van xin hắn đi về nhanh kẻo ồn chuyện.
Kéo chiêc xe cải tiến đi với mấy bao urê và lân trên xe miễn phí, hắn còn quay lại “bai…bai xi du ơ ghên”.Không biết hắn nói có đúng không, ai mà chấp thằng không biết chữ, mà chắc mấy khách hàng này cũng chẳng hiểu hắn nói gì.. Về đến nhà hắn mừng lắm, bật tivi lên xem ngay, từ đó trở đi hắn quyết tâm theo dõi Quốc hội họp không sót buổi nào. Lợi hại thật! mới nghe theo một ông Bộ trưởng Vũ Huy Hoàng mà hôm nay hắn thắng mấy triệu bạc, bằng làm một mẫu ruộng 6 tháng trời.
Lần thứ hai đến đại lý khác, hắn kêu cả một xe ben đi. Đến cửa hàng phân bón hắn kêu tấp lên xe 2 loại phân urê và lân , chất đầy xe rồi hắn vô lấy thuốc trừ sâu ra xem, hắn lại la làng lên là thuốc dỏm. Chủ đại lý cam đoan là thuốc thật rất tốt, nếu đem về dùng mà không có tác dụng thì bồi thường. Hắn vẫn không chịu, hắn nói thật giả hắn kiểm tra tại chỗ thôi, không về nhà làm chi cho mất công. Hắn hỏi chủ đại lý:
- Thuốc anh là giả, tôi có thể uống hết cả gói mà không hề hấn gì.
Chủ quán thách hắn, nếu uống hết một gói thì cả xe phân hắn lấy sẽ không tính tiền. Hắn bắt tay “bông rua” đàng hoàng, rồi cười hè hè:
- Quân tử nhất ngôn
Vào quán lấy một ly nước, xé gói thuốc đổ vào , bẻ một cái que quậy đều rồi ra đứng trước đám đông ngửa mặt lên trời cầm cái ly đưa lên miệng. Chủ đại lý chạy tới giật chưa kịp, hắn đã tớp cái hết cả. Mọi người hết hồn hết vía. Hắn nhảy lên ca bin lại ‘bai..bai..em xo rì” , vẫn không quên chạy lui lấy mấy gói thuốc trừ sâu còn nguyên ném lên xe. Chủ đại lý đứng như trời trồng, mụ vợ đứng bên cạnh chắp hai tay lẩm bẩm “Nam mô A di đà Phật” cầu cho hắn về nhà rồi hãy chết, đừng chết trước quán mà xui xẻo. Dân chúng đứng xem vội tản đi, xì xào, “đồ dỏm thật”. Chú tài xế thất đảm chạy thẳng xe đến trạm xá. Hắn hỏi:
- Đến đó làm gì?.
- Đi súc ruột cho anh chứ làm gì nữa.
- Thằng ngu! Dừng xe lại, anh móc họng, ọe cái là xong. Hắn nói.
Anh tài xế dừng xe lại , chờ hắn ọe xong đưa cho hắn một bịch nước lớn, bảo hắn uống tiếp đi và ọe lại mà súc ruột. Hắn cười hè hè rồi nhảy lên cabin hô lớn:
- Đến quán mụ Sửu, nhậu tẹt ga!
Ngồi trên xe hắn động viên;
- Chú em yên tâm đi! thuốc ấy dỏm thật mà. Lần trước thằng cu em nhà tớ mua một gói về trộn cơm để diệt kiến, con mèo nhà tớ đớp hết cả mà có chết đâu.
Anh tài vẫn không yên tâm:
- Lỡ ra gói này thật thì sao?
Hắn lại cười hè hè:
- Nếu thật thì chú mày chở anh đến trạm xá, súc ruôt hết 500 nghìn chưa mấy. Thời kinh tế thị trường phải biết tính toán chứ!
Số phân ấy hắn chở về phát cho cả xóm nghèo. hắn còn cười hè hè:
- Lấy của bọn lừa đảo không có tội.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét