Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

HÊN HAY XUI (phần 1)

Tặng Trần Thiêm
        Huế mưa dầm dai dẳng như tình thâm của người xứ Huế . Đúng ngày Hội cựu giáo chức nam khu vực I Truồi ra mắt, gặp gỡ nhân ngày 20-11, tôi lại lỡ hẹn không đến được vì bận đi giỗ bố của Trần Thiêm, một người bạn thân. Trùng ngày với buổi lễ nên bạn bè năm nay đi giỗ chỉ có những người bạn không phải giáo viên trừ tôi ra.  Thế mà hoá ra hay, bạn tôi có dịp hàn huyên chuyện cũ với mấy bạn học thời mũi thò lò,đánh trần, mặc quần thủng đáy, quậy phá cả xóm.Lớn lên học hành giỏi giang đi Thủ Đức, Đà Lạt, vẫy vùng “4 vùng chiến thuật”, nay thất thế ở nhà cuốc đất. Hết chuyện cũ rồi qua chuyện mới, dân nhà quê có tài “ngồi ị bụi mây nói chuyện bên Tây bên Tàu”. Rượu vào rồi anh nào cũng tranh nhau nói. Nói chuyên tham nhũng thì thay nhau làm Bao công, nói chuyện thế giới thì đòi Putin, Obama, Tập Cẩm Bình…đóng sách đến học. Nói chuyện bầu cử ở Mỹ thì đứa này đòi dạy Trump, đứa khác thì bày cách cho Hillary …
       Nhờ cái mưa dầm mà các thầy chém gió có thời gian tha hồ vung tay múa chân. Mồi ngon, bia sẵn, diễn đàn tưởng chừng không bao giờ dứt. Chỉ có T, một anh bạn thuở thiếu thời của bạn tôi, ngồi lẳng lặng từ đầu. Đi ăn giỗ mà không uống rượu bia chủ nhà mang ra, móc trong túi ra một chai rượu trắng rót vào li, nhâm nhi một mình. Răng rụng gần hết rồi, chỉ lựa mấy miếng thịt hầm mềm, ngồi móm mém nhai liên tục như con lạc đà. Thấy vậy tôi chia sẻ với anh ấy một li rượu trắng và bắt chuyện. Kinh nghiệm cho thấy, trong bữa tiệc ồn ào, người ít nói thường có chuyện hay hoặc có tâm sự trắc ẩn.  Tôi mạnh dạn:
-Có tâm sự gì à? Sao từ đầu đến nay ngồi im vậy?
Bạn tôi, Trần Thiêm  cướp lời trả lời thay:
-Nó sợ nhà có mắt vách có tai đấy. nó nghe mày nói giọng  Nghệ an nên nó sợ.
Tôi hiểu ý, phân bua, giải thích cho anh T biết là tôi chỉ là giáo viên “mất dạy” rồi, chỉ làm vườn thôi, không có gì phải giữ miệng. Trần Thiêm  giải thích mãi,  người bạn cũ mới chịu mở miệng.
Tôi khen anh T, thời buổi này mà có người im lặng trước bao nhiêu biến động của cuộc sống như vậy quả là giỏi. Anh từ tốn trả lời:
-Tài giỏi gì đâu ,thiên hạ thường chết vì cái mồm, cậu chưa ngồi tù còn mình thì 28 tháng rồi nên có kinh nghiệm.
Trần Thiêm cướp lời:
-Mày đi tù vì cái tội là sĩ quan Thủ Đức chứ phải vạ miệng đâu. Này, vì sao mà mày chỉ 28 tháng, loại như mày lẽ ra phải 36 tháng chứ.
- Tao tuần nào cũng được bình bầu tốt và có “phiếu bé ngoan” nên được ân xá, giảm được 8 tháng.
Tôi chúc mừng anh, 8 tháng hơn 240 ngày đâu phải ít, “một ngày tù bằng nghìn thu ở ngoài” chứ it gì đâu.  Một anh bạn khác nói chêm vào.
 -Mày hên đấy, tao lẽ ra ngồi 36 tháng, nhờ có ông chú trên rừng về, nhà tao là Gia đình có công với Cách mạng nên giảm xuống 24 tháng. Ỷ thế con cháu Cách mạng, cãi cán bộ, nên được ngồi thêm 10 tháng thành ra 34 tháng mới được về. Xui thật, lúc đó tao cãi thêm một lần nữa cho đủ 36 tháng thì giờ đây tao đi HO ngồi bên Mỹ rồi.   
Anh T vẫn nhỏ nhẹ:
   - Mày ngồi bên kia đại dương, ăn mấy đồng tiền trợ cấp, không có công ăn việc làm, chẳng biết nói chuyện với ai, mồ mả tổ tiên không thăm viếng được biết làm sao. May mắn mà con cháu có học hành  có việc làm thi thoảng còn về, nếu không thì suốt đời ngồi chờ Thái bình dương cạn mới về được.
Tôi ngắt lời T :
-Đến nỗi đó đâu, Tây ba lô nó thất nghiệp qua đây còn sướng hơn tụi mình mà. Nhiều người hiện nay người ta cũng đưa con cái qua du học rồi mua nhà cửa rồi được định cư bên ấy sao.
T trầm ngâm một hồi rồi nói :
- Không phải họ được đi đâu, họ chạy trốn đấy. Năm 75 họ chạy trốn vì sợ Cách mạng trả thù, bây giờ họ chạy trốn bản thân, chạy trốn dân tộc mình, không tính loại cướp của dân rồi chạy trốn như Trịnh Xuân Thanh...
   Ngừng lại một tý rồi như chợt tỉnh, T cười vui vẻ :
-Thôi cắt ! tao với mấy đứa bay hồi đó ngồi đủ 36 tháng bây giờ còn được ngồi đây mà hàn huyên với mấy thằng bạn nối khố này không? Riêng tao qua bên đó có cá đầm Cầu hai mà ăn, rượu nếp Hà Úc  mà uống không ? Nếu không có tao cũng quay về. hì hì..


   Từ đầu buổi đến giờ tôi mới thấy T cười, một nụ cười hiếm hoi trên một khuôn mặt khắc khổ, một đôi mắt sâu thẳm treo hai bên sống mũi khòm khòm ngự trị trên cái miệng móm mém. Thật không dễ gì hiểu hết được cái tính cách thâm trầm sâu lắng của người Huế

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét