Thời bao cấp, sinh con thứ 3, cái khổ nhất là không
có sổ gạo. Một hôm hắn hỏi tôi:
- Mày quen ông T trưởng phòng lương thực không, chiều
nay đi với tao giải quyết sổ gạo giúp tao với?
Tôi đồng ý. Không thân nhưng có vài lần gặp gỡ với
ông T nên tôi cũng có thể can thiệp được.
Khi về làm việc tại Phòng lương thực, ông T tiếp chúng tôi rất lịch sự. Sau khi
trình bày hoàn cảnh gia đình gồm hai vợ chồng giáo viên, gia đình có công Cách
mạng…Ông T vẫn không chịu cấp sổ gạo cho đứa con thứ 3 của hắn. Tôi và nhiều
người khác cố gằng thuyết phục nhưng ông T vẫn không đồng ý. Ông sợ làm sai
chính sách. Bất ngờ hắn to tiếng:
-Anh có cấp không tôi đánh đấy.
Ngay giữa công đường, không ai dám nói vậy chứ đừng nói là đánh người đang
thi hành công vụ thì bóc lịch hết đời. Ông T
bình tĩnh hỏi:
-Anh nói đùa hay thật.
Hắn đứng dậy, lùi ra một bước hai tay cầm chiếc ghế
dựa lên sẵn sàng:
-Nhìn cái mặt tôi cho kỹ đi, tôi mà biết nói đùa hả?
Ông T đứng dậy nói:
-Mày dám à. Đánh đi tao coi.
Tôi biết tính hắn nên vội đứng dậy can ngăn, hắn đẩy
tôi ra rồi nói:
-Mọi người làm chứng này, ông T bảo tôi đánh thì tôi đánh.
Vừa dứt lời hắn cầm cái ghế dựa vươn qua chiếc bàn,
giáng ngay vào đầu ông . Tôi chụp không kịp. Hú vía, cái đầu ông T nằm lọt
chính giữa, hai chân ghế nằm trên hai vai. Ông T đứng yên không nhúc nhíc động đậy gì, như
người tù mang gông đứng trước giá treo cổ , mặt xanh như tàu lá chuối. Mọi người thất kinh, tôi vội vớ mấy tờ giấy hồ sơ
của hắn rồi kéo hắn chạy ra lôi chiếc xe đạp chở hắn chạy gấp. Chiếc xe đạp Thống
nhất nữ cũ kỹ của hắn là xe phân phối theo tiêu chuẩn lão thành Cách mạng của mẹ
vợ hắn. Lốp xe nứt nẻ được khâu lại bằng mây, phanh treo xòng xọc nhưng không sử
dụng được, xích nhão lỏng ọec. póp ba ga đu đưa còn gác đờ bu bị đứt, nối bằng
dây thép hai ba đoạn. Đạp lên đến nửa đèo Mũi Né thì đứt hơi, hai đứa dắt lên đỉnh
đèo chờ đón xe đò. Trời về chiều, xe đi Huế đua nhau bắt khách chạy như ăn cướp.
Tôi đứng giữa đường đón xe, lơ xe đứng bên cửa hỏi:
-Đi mô?
-Đi Truồi.
Xe chạy tiếp
không dừng.Hai ba chiếc như vậy . Hắn kêu tôi vào bảo tôi giữ xe đạp. Chiếc xe khác chạy đến. Lơ xe hỏi
-Đi mô?
-Đi Huế !
Hắn nói xong xe dừng lại, lơ xe đưa xe đạp của hắn
lên trần xe, hai đứa chúng tôi lên xe chen chúc với hành khách khác đứng. Đến
Đá Bạc, Đá Dầm, Đồi 30… xe tiếp tục tục bắt thêm khách và chất gồng gánh, xe đạp
tiếp lên trần xe. Đến Cầu Trắng, cách cổng trường An Lương Đông khoảng 2 km, hắn
đấm cửa rầm rầm, hét lớn:
-Xuống..., xuống...cho xuống.
Tôi bảo hắn:
-Chưa đến,
còn xa.
Hắn bấm tôi:
-Mày im đi cho tao nhờ.
Xe vẫn chạy đua nhau bắt khách không chịu dừng. Cậu
lơ xe nhớ mặt, quay lại chửi tục rồi nói:
-Nói đi Huế bây giờ lại đòi xuống đây, chạy đi.
Hắn lại đấm cửa rầm rầm, xe đến cầu Truồi hắn la lên.
-Đau bụng, cho xuống không tôi ị ra cả xe này.
Hành khách trên xe cũng thấy thông cảm yêu cầu dừng xe. Lái xe cũng
chưa chịu dừng. Đến cổng trường An Lương Đông có mấy giáo viên dạy hết giờ đứng
đón xe đi về Huế, xe dừng lại. Tôi mừng quá nhảy xuống trả tiền đi đến Huế còn hắn yêu cầu lơ xe bỏ xe đạp
xuống.
Phải bới cả một đống xe đạp và gồng gánh tấp lên sau để lấy xe đạp của hắn ra. Cậu lơ xe chửi lẩm rầm rồi thả xe hắn xuống. Hắn đứng dưới đường vừa mới
đưa tay lên đỡ, cậu lơ xe tức tối buông tay, chiếc xe vướng phải cầu thang lên xuống
rách gác đờ bu sau treo lủng lẳng. Hắn đặt xe xuống đất rồi chống hai tay lệnh:
-Đền!
Cậu lơ xe nhảy xuống văng tục:
.Đ… mẹ! Đền cái con…c.
Hắn vung tay dứt lơ xe một bớp tai tóa đom đóm, rơi nhào
vào thành xe. Tài xế nhảy xuống cầm cái tay quay nhằm đầu hắn giáng xuống. Nhanh
như cắt, hắn chụp tay tài xế giật cái tay quay đánh vào lưng tài xế, miệng la
to:
-Bay ơi, tụi nó đánh thầy.
Học trò và
hành khách xông vào, kéo hắn ra. Tôi đỡ lái xe dậy . Bà chủ xe thất kinh hồn vía
cầm một nắm tiền dúi vào tay tôi rồi lệnh cho xe chạy gấp.
Trời đã sập tối, tôi đưa nắm tiền cho hắn rồi bảo hắn về nhà. Hắn không chịu, gọi thêm
mấy thằng bạn nữa về quán bà Ba. Trừ lại đủ tiền mua bộ gác đờ bu mới, còn nữa
nhậu hết. Khi ngồi lai rai tôi kể lại chuyện ở phòng lương thực buổi chiều.
ai cũng bảo hắn thế là liều quá. Hắn nói:
-Giơ cao đánh sẽ. mà trước khi đánh tao đã mời mọi
người làm chứng rồi. ông ấy bảo tao đánh, thì tao đánh.
Tôi nói:
-Nói vậy nhưng mà họ làm lớn chuyện lên kêu công an
đến thì sao?
Hắn cười rồi cầm tay tôi đưa lên đầu hắn dí vào một
chiếc sẹo nhỏ trên đỉnh đầu rồi nói:
- - Mày thấy chưa, trong đầu tao còn một mảnh
đạn. Đến lúc đó thì cái mảnh đạn trong đầu tao đánh chứ không phải tao đánh.
Đến bây giờ tôi vẫn không biết là có phải vết thương
khi đi chiến đấu hay là cái sẹo do đánh nhau lúc còn nhỏ.
Khi hỏi vì sao cách cổng trường 2 km mà mày đã xin xuống. Hắn cười:
-Thế thì đến cổng trường mày xin xuống chúng nó chả
kéo mày lên Lộc Sơn hả?. Mày cũng thuộc loại ngu lâu. Lúc chiều mày nói đi Truồi
có xe nào chịu dừng đâu. Tao nói đi Huế là có xe dừng liền. Xe đạp mình để trước
hàng hóa tấp lên đầy, tụi nhà xe lấy ra khó, nó ghét mình nên thế nào nó cũng
kéo mình đi một đoạn thật xa mới thả mình xuống cho bõ ghét. Tao tính toán đến
cổng trường nó mới dừng là vừa sát nút .
Mấy ngày sau, hắn cầm cuốn Sổ lương thực trong tay
đưa cho tôi xem. Phòng lương thực đã thực hiện theo đúng yêu cầu của nó. Lại
kéo lũ bạn thân đi ‘rửa sổ mới’. Tôi lấy một ly rượu đổ vào vết sẹo trên đầu hắn
rồi nó.
-Phải cho nó uống, công của nó đấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét