MỤ HÀO ĐUỔI
MA (chuyện
thật , tên người có thay đổi)
Cái
thời Trường An Lương Đông ở vào cái
thế “lưỡng Vương tranh nhất Quốc” , cấp 2, cấp 3 hết nhập rồi lại tách. Một
cơ sở hai trường cùng học . Học kỳ I sáng cấp 3 chiều cấp 2 học, học kỳ II đổi
lại , sáng cấp 2 chiều cấp 3 . Cấp 3 chưa tan học, học trò cấp 2 đã đến trường,
đứng vây ngoài phòng học, nháo nhào nhao... Hiệu trưởng thì hêt thời “Nhất bên Trọng – Nhất bên Khinh” (tên 2
hiệu trưởng), lại đến thời “Nhất bên Tý
– Nhất bên Mão”(tuổi 2 hiệu trưởng khác) . Giáo viên cấp 3 có nhà tập thể, giáo
viên cấp 2 phải ở 2 phòng học. nam một phòng, nữ một phòng sát
phòng họp Hội đồng chung, ngay chính giữa trường. Một lần,
vào trưa ngày thứ 7 học trò lớn bé vây kín phòng nữ giáo viên cấp 2. Bảo vệ, giáo
viên cả 2 trường gần 2 giờ mới giải tán được. Học trò cấp 3 thì xì xào bàn tán,
học trò cấp 2 thì thích thú kháo nhau: Cô Hoa bị ma ám... Chỉ vài giờ sau tin đồn
truyền đi khắp cả huyện. Hồi ấy chưa có FB, có lẽ không có phương tiện
nào lan truyền nhanh bằng học trò truyền
miệng. Là người không tin vào mấy chuyện ma quỷ hoang đường, tôi nghĩ bụng chắc là cô giáo Hoa bị căng thẳng thần
kinh rồi phát bệnh mà thôi. Chiều hôm ấy, cơm nước xong tôi và thầy Cho- dạy
toán rủ nhau qua gặp anh em giáo viên cấp 2 xem thử việc gì đã xảy ra. Thầy hiệu
trưởng cấp 2 thật sự bối rối xác nhận cô Hoa tự nhiên bị xảy ra sự cố bất thường.
Là cô em út trong nhóm giáo viên nội trú quê ở Quảng Bình, rất hiền lành, dề
thương, Tự nhiên giữa bữa cơm, vứt chén đũa xuống vỗ tay cái “bốp” hét lên một tiếng rồi
nhảy tót lên bàn ngồi lắc lư như lên đồng. Khi thì xưng chị, quát
nạt hết người nọ đến người kia, khi thì khóc lóc van xin, kể lể chuyện nọ xọ
chuyện kia…Anh em giáo viên đưa đến trạm xá, tiêm cho một phát an thần, nằm ngủ
một lúc lại vùng dậy chạy về phòng, nhảy tót lên bàn ngồi lắc lư. Bắt anh em
mua đồ về cúng. Cả một nhóm GV người Bắc vào chẳng ai biết lễ lạt như thế nào
cho phải, thế mà ngồi bày vẽ đủ các kiểu. Đầu tiên thì đòi bông ba hoa quả, mấy
cô chạy ra chợ mua hương, hoa, trái cây về để lên bàn thắp hương khấn vái xin xỏ,
mấy thầy tránh hết, sợ vạ lây, không khéo họp hội lại bị kiểm điểm tội mê tín…Mua
chuối về không chịu, bắt trái cây “xanh vỏ đỏ lòng”. Mấy cô lại chạy đi mua ổi.
Đem ổi về lại không chịu, trời tối rồi biết tìm đâu, “chị” bảo về chợ Truồi đến
cái quán sau chợ có quả “xanh vỏ đỏ lòng”. Hầy Sa đạp xe về chợ lộc An , tìm
mãi không ra, May qua Chợ Truồi Lộc Điền
mua được một trái dưa hấu,một chủ quán mua
về 3 trái bán hết 2 còn một. Đủ trái cây rồi chị lại đòi lễ cau - trầu
- rượu. Lại chạy mua cho đủ 3 loại , thầy Sa vừa mới rót rượu ra, chị ngồi sau
tấm màn đã quát lớn ” thắng Sa mất nết, chị chưa uống mà mày đã uống”, mọi người
thất kinh, thầy Sa cãi lại:
-
Em xin chị, có mọi người chứng kiến em mới
rót ra, đâu dám uống.
Ngồi sau bức màn “chị”
quát lớn:
-
Có chắc mi chưa đụng vào rượu của chị
không?
Thầy Sa đứng tần ngần một
hồi rồi lắp bắp:
-
Em…em xin lỗi, khi mua rượu ông Tê, em
có rót một ly thử, kẻo mà ông ấy bán rượu dổm.
Nói xong rồi thầy Sa vội
đạp xe chạy đi mua chai khác, lần này không dám thử nữa. Xong hai lễ rồi “chị”
vẫn chưa chịu nói gì, vẫn ngồi trên bàn, mặt mày đỏ gay đỏ gắt, mắt lườm qua lườm
lại khi thì nói luyên thuyên, khi thì hát í ới, thậm chí cả nhạc đỏ “ nổi lửa
lên em”… Mọi người ngơ ngác.
Hồi
ấy tôi vừa làm Bí thư Đoàn vừa Trưởng ban nền nếp của trường. giáo viên và học
trò thấy tôi là sợ khiếp vía. tôi quyết định ra tay. Tôi và anh Cho xin phép thầy
Hiệu trưởng cấp 2 tiếp xúc “chị” xem sự tình thế nào. Một nửa phòng học được
ngăn đôi cho GV nữ ở. Phia ngoài, trên một cái tủ nhỏ đặt bàn thờ, bông ba hoa
quả,cau trầu rượu, khói hương nghi ngút,”chị” ngồi trên cái bàn gv đặt sau tấm
màn . Vừa mới bước chân đến bên bàn thờ anh Cho với tay cầm một trái ổi bỏ vào
miệng cắn cái “đốp”. vừa lúc ấy “chị” ngồi sau tấm màn hét lớn:
-
Cái thằng Cho, mi liệu hồn! ai cho phép
mi ăn!
Tôi giật bắn cả người,
hơi run. Thầy cho cười lạt:
-
Cúng rồi thì cúp chứ để làm gì.
Tôi nghĩ bụng “ thằng cha này cứng hơn mình”. Được sự mạnh
bạo của anh bạn động viên , tôi bình tĩnh bước vào phòng lớn tiếng:
-
Hoa! Em biết ai đây không?
“Chị” phá lên cười ha hả:
-
Ngày bữa chi mày, mày là thằng Minh, mày
thì chỉ dọa được mấy đứa con nít.
Tôi xuống giọng:
-
Giỏi nhỉ, ngày thường thì anh em lễ phép
bây giờ lại lên ngôi rồi à?
“Chị” trơn ngược mắt
lên nhìn tôi, một ánh mắt làm tôi lạnh tới sống lưng. Tôi xuống giọng:
-
Dạ thưa chị, em sợ rồi, thế chị cho biết
chị là ai?
Mọi người vây quanh hồi
hộp chờ đợi. “ chị” vỗ tay một cái “đốp”
rồi nói:
-
Ta là Linh Xuân. Nhà ta ở cây vông đồng
( ngô đồng) trước cửa phòng ‘chuồng bò”. (Đó là 2 phòng học đầu tiên được xây dựng
từ trước năm 1962 của trường An Lương Đông).
Tôi tiếp tục hỏi:
-
Thế chị quê quán ở đâu:
“Chị” bắt đầu tâm sự:
-
Quê chị ở Nam Định, năm 52 gia đình chị chạy vào Nam, xe bị ném bom chết
hết cả 13 người ở Cống mụ Tô (gần ngã ba La Sơn). Ở trên ấy buồn, chị đưa con
cái về đây có trường học , có nhiều trẻ
con cho mấy đứa con chị vui vẻ.
Tôi thật sự xúc động hỏi
tiếp:
-
Thế em Hoa có lỗi gì mà chị lại hành hạ cho khổ thân nó?
-
Lỗi là của mấy thằng đàn ông, lỗi thằng Hiệu trưởng. Ban ngày sân trường ồn ào, mấy mẹ con chị ở trên mấy cây xoan
đâu sau phòng tập thể gv nam . Mấy thằng nhác, cứ nhảy qua cửa sổ đi đái,tè mãi
mấy cây xoan chết hết rồi, không có chỗ
cho mấy đứa nhỏ chơi, chị phạt thằng Chuột HT.
Tôi bắt lý:
-
Sao chị không bắt anh Chuột mà lại bắt em Hoa?
“Chị” xuống giọng:
-
Mạng nó cao, bắt không được!
Tôi tự tin hơn, nghĩ mình mạng cũng cao nên dồn tiếp:
-
Chơi không đẹp, ai làm nấy chịu chứ .
chơi kiểu bắt con tin thế thì tội em Hoa quá, chị có thương em Hoa không?
“Chị” xuống giọng:
-
Thương chứ, nó mồ côi mẹ từ sớm, mấy bữa
nay mẹ nó cũng gặp chị van xin mãi rồi.
Tôi tiếp luôn:
-
Thế thì chị tha cho em nó đi.
“Chị” nổi nóng:
-
Không được, thằng Chuột phải xin lỗi:
Tôi nghĩ là không thuyết phục được đành hòa giải:
-
Thôi được, em bảo thầy Chuột xin lỗi chị
là được phải không?
Chị khăng khăng:
-
Không được, nó không tin, nó là ĐV.
Tôi bó tay, bây giờ mà bắt một ĐV xin lỗi một con ma
thì quả là khó hơn lên cung trăng. Tôi
dịu giọng xuống:
-
Bây giờ làm thế nào cho thầy Chuột tin thì thầy ấy sẽ xin lỗi, chị tha cho em Hoa
được không?
“Chị” đồng ý:
-
Bảo thằng Chuột qua đây.
tôi mời thầy HT theo tôi qua phòng nữ. “Chị” phán ngay một
câu:
-
Ngoài nhà ở của bố mẹ mày, bước ra khỏi
cửa bếp rẽ bên trái 12 bước có một vại nước mắm đúng không?
Thầy HT tần ngần một tý rồi nhỏ nhẹ:
-
Dạ… ,đúng.
Chị phán tiếp:
-
Bảo bố mẹ mày đào lên đi, dưới đó có một bộ cốt(xương) của người ta. Đem đi nơi
khác mai táng cho họ rồi vào đây ta nói tiếp.
Thấy thầy HT tái sắc mặt,
mọi người im thin thít, tôi thật sự thấy sợ, kéo thầy HT ra hỏi. Thầy nói: có vại mắm là đúng, còn cái cốt thì không biết,
phải về bưu điện điện ra quê thôi.. Nói rồi thầy đạp xe ra bưu điện ngay. Hồi
ấy phải nhờ gia đình gần nhà có điện thoại gọi bố đến nói chuyện, nên chờ
mãi không thấy thầy HT về, anh em rất hoang mang giải tán hết. Tôi bán tín bán nghi, ngồi đợi. Sau hồi lâu thấy thầy HT về, tôi liền vào phòng thầy ngồi hỏi chuyện, thầy
bảo chờ bố về đào xem thử thế nào chứ không chắc lắm. Hai anh em lấy trà ra uống
ngồi bàn kế hoạch, nếu đúng thì làm thế nào, nếu sai thì sao. Cuối cùng thống
nhất là đợi. Chưa đầy 1 giờ chị nhân
viên bưu điện hớt hải đạp xe đến báo là người nhà thầy HT điện vào là có đào
lên được một cái tiểu sành,không có xương cốt gì cả. Tôi và thầy HT thật sự hoảng
sợ.
Ngồi bàn đi tính mãi cuối
cùng tôi đề nghị mời thầy pháp về trị thôi. Lý luận đơn giản “chị” này không bắt
được thầy HT vì mạng thầy cao thì một thầy pháp cao tay chắc là đuổi được. Hai
anh em bàn đi tính lại mãi không biết mời thầy ở đâu, đành phải đi nhờ mấy vị
bô lão phụ huynh thân cận. Được sự giúp đỡ của các vị phụ huynh cuối
cùng cũng mời được một thầy pháp có tiếng là cao tay ấn. May mà gặp ngày chủ nhật,
trường không có học sinh, chỉ có mấy anh em giáo viên nội trú quê miền Bắc. Chuẩn
bị xong lễ lạt, thầy nhập cuộc. Thầy pháp lẩm bẩm đọc thần chú xong mới vung tay
múa chân bắt ấn bắt quyết, “chị” nhảy xổ ra đá văng hết cả hương đèn chỉ mặt thầy
hét tướng lên:
-
Khôn hồn thì biến, kẻo chị nhốt lại hết
đường kiếm ăn!
Ông thầy pháp thất
kinh, ôm áo chạy thẳng không ngoái cổ lại. cả hội GV được một trận cười no nê.
Thầy HT thật sự hoang mang, tôi kéo thầy về phòng thuyết phục, thôi thì phải
chiều “chị” thôi!. Bàn mãi,cuối cùng thầy đồng ý xin lỗi chị. Tôi được cử qua
đàm phán.
“ Chị” đã nguôi cơn giận,
lại lắc lư trên bàn, Tôi lễ phép:
-
Dạ thưa chị, mấy đứa em biết lỗi rồi,
bây giờ phải làm thế nào chị mới tha cho
em Hoa?
“Chị” có vẻ cũng hành
xác cô Hoa mệt rồi, nên hơi lờ đờ phán một câu nhỏ nhẹ:
-
Lo đủ 3 lễ, thằng Chuột phải đứng lễ.
Cả một hội GV sinh ra
và lớn lên trên miền Bắc XHCN có đứa nào biết lễ lạt thế nào đâu, chưa bao giờ gặp tình huống này.
Tôi lễ phép năn nỉ:
-
Tụi em không biết lễ lạt thế nào cho
đúng, xin chị bày vẽ cho.
“Chị” bắt đầu hô:
-
Bông ba hoa quả, cau trầu rượu, cơm cháo
gạo nổ khoai, xôi gà cá tôm, thủ vĩ huyết muối…
Tôi lấy giấy bút hý hoáy ghi, thầm nghĩ: không biết mua đâu ra cái đầu heo thời buổi
tem phiếu này. Cuối cùng “chị” cho ngày giờ và địa điểm: đúng giờ ngọ một ngày sau.
Cả
nhóm đang xúm lại bàn việc mua lễ lạt cúng quẩy thế nào thì tư nhiên Mụ Hào cùng
với cháu của mụ , học sinh lớp cô Hoa chủ
nhiệm, đẩy cửa bước vô. “Chị” đang ngồi chễm chệ trên bàn bỗng nhiên
nhảy tót xuống đất lao ra cửa,vấp phải đôi gánh của Mụ Hào lăn đùng xuống đất, nằm
bất tỉnh nhân sự. Mọi người chưa kịp phản ứng gì thì mụ Hào nhổ toẹt một bãi nước
trầu xoa vào hai tay bôi lên trán “chị”, xé một mảnh vạt áo buộc vào cổ tay “chị”
rồi bồng chị lên giường. Không nói thêm một lời nào mụ ra gốc cây vông đồng ở
góc sân trường.Mọi người kéo theo xem thử mụ làm gì. Mụ lấy trong gánh ra một sợi dây người ta dùng để gánh quan tài khi đi chôn người chết, (khi nào trong gánh
mụ cũng có). Buộc sợi dây vào gốc vông đồng xong, mụ tụt quần đái vào một
trộ dưới gốc cây. Trước khi quang gánh ra đi mụ còn quay lại dặn : "khi nào nó tỉnh
dậy thì nấu cháo cho nó ăn".
Cô
Hoa nằm hơn ba giờ sau mới tỉnh dậy, thấy mọi người vây quanh ngơ ngác không biết
chuyện gì đã xảy ra. Mọi người chỉ nói rằng cô bị ngất xỉu . Chuyện mụ Hào đuổi
ma đồn ra khắp vùng. Từ đó,nhà nào có trẻ con nhác chơi cũng nhờ mụ xoa đầu là
khỏi. Mấy tháng sau trong một cơn dông, sét đánh cây vông đồng chết đứng. Từ đó
cây vông đồng trước cửa 2 phòng chuồng bò không còn nữa. Chị Linh Xuân không biết
đưa con cái đi trú ngụ nơi nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét